Một lát sau, Tống Duẫn Chân cũng xuống nhà. “Diệp tiên sinh, anh vất vả rồi!” Trên mặt nàng tràn đầy nụ cười như có chuyện gì đó rất vui vẻ. “Bệnh viện vừa gọi điện đến nói cha tôi đã có phản ứng rồi, chắc cũng sắp tỉnh dậy rồi, anh có muốn đến đó xem một chút không, chắc chắn cha tôi rất muốn gặp mặt anh một lần, còn cảm tạ anh nữa.” “Không cần đâu!” Diệp Mặc cười từ chối. Hắn không thích nhất là loại trường hợp bị người khác cảm ơn này. “Vậy cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.