“Tĩnh Tĩnh có vẻ rất thích âm nhạc, sau này phải cho con nghe nhiều một chút một chút.” Buổi tối, lúc ăn cơm, Diệp Mặc kể chuyện này cho Tô Ngọc Tình nghe. Tô Ngọc Tình hơi kinh ngạc. “Vấn đề này phải nhờ em rồi.” Diệp Mặc cười nói. Tô Ngọc Tình không chỉ ca hát rất hay, mà còn biết rất nhiều nhạc cụ. “Chuyện nhỏ.” Tô Ngọc Tình hé miệng cười. Sau khi thu dọn xong, Diệp Mặc dỗ hay đứa bé đi ngủ, rồi mới đi vào phòng ngủ. “Hôm nay…không được!” Tô Ngọc Tình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.