Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Tình mới buông tay ra, rồi lùi về sau một bước. “Để em bế cho!” Nàng nhận hai đứa bé từ trong tay Diệp Mặc, hôn một chút rồi ôn nhu nói: “Hai đứa có nhớ mẹ hay không?” “Mẹ mẹ. . .” Tĩnh Tĩnh cười khanh khách, rồi ngây ngô kêu lên một tiếng của con nít. “Ngoan quá!” Tô Ngọc Tình hé miệng cười không ngừng, lại hôn mỗi đứa một cái. Nàng trêu chọc bọn nhỏ một chút, rồi lại ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc ở trước mặt, sau đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.