“A? Không! Không có!” Dương Mạn Ny khẽ giật mình, vội vàng lắc lắc đầu, khuôn mặt nàng lại đỏ hơn vài phần vì quẫn bách, ánh mắt thì lóe lên một cái rồi né tránh quá một bên, không dám nhìn vào Diệp Mặc nữa. “Để tôi bế cho!” Nàng cúi đầu xuống, đưa tay ôm hai đứa bé vào ngực. Nàng ôm hai đứa bé, rồi quay người đi vào nhà, khuôn mặt thì vẫn đỏ bừng, kiều diễm ướt át như cũ. Đến phòng khách, nàng mới hồi phục lại một chút, lại bắt đầu trêu chọc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.