Diệp Mặc mở cửa, mời mọi ngươi vào trong nhà. Khi thấy cô Trần Mộng ở sau cùng, hắn hơi ngơ ngác một chút, lại chú ý đến cái túi trên tay nàng. “Đây là. . .?” “Là quần áo! Quần áo. . . lần trước! Cô. . .giặt rồi!” Người ngọc ở trước cửa không dám nhìn Diệp Mặc, chỉ liếc mắt nhìn qua rồi chuyển ánh mắt đi luôn, gương mặt trắng nõn của nàng đã đỏ bừng lên vì thẹn thùng, giọng nói thì càng là yếu ớt như muỗi vo ve. Nàng giơ tay ngọc lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.