Diệp Mặc đứng ở cửa phòng, mỉm cười đảo mắt nhìn qua từng người bọn họ. Hắn quay người đóng cửa lại, rồi bước nhanh qua, kéo cái ghế bên cạnh rồi thản nhiên ngồi xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Gia Thụy. Diệp Mặc đặt một phần văn kiện lên bàn, rồi giương mắt nhìn đối phương với vẻ như cười như không. “Cậu. . . cậu làm cái gì vậy?” Trịnh Gia Thụy sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống, quát lên: “Tôi bảo cậu ra ngoài rồi cơ mà? Câu không nghe thấy sao?...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.