“Thiên tài! Thật sự là thiên tài!” Nghiêm Vũ thì thào một tiếng, trên mặt xuất hiện một nụ cười khổ, tiếp theo thì lại cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nghiêm Vũ chen lại gần giáo sư Trần, nhỏ giọng rỉ tai vài câu: “Giáo sư Trần, người kia. . .” “Cậu. . . cậu không lừa tôi chứ! Không thể nào!” Sau khi nghe xong, giáo sư Trần đang tràn đầy vui vẻ, thì lập tức trở nên ngốc trệ, hai mắt trợn trừng, giống như gặp quỷ vậy. Không phải là do tâm lý của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.