“Tôi không sao. . .!” Ninh Vũ Đình vênh mặt lên, bướng bỉnh nói: “Tôi. . . không thể say được!” Diệp Mặc thấy dáng vẻ bướng bỉnh này của Ninh Vũ Đình thì lại cười, ấm giọng khuyên nhỉ: “Vậy để lát nữa rồi uống, cô ăn trước vài món đi, tôi uống cùng người khác trước đã.” “Được. . .được rồi!” Ninh Vũ Đình đỏ mặt, gật mạnh một cái. Nàng cũng cảm thấy hơi hơi choáng, nhưng nàng không thể chịu thua ở trước mặt tên bại hoại này được, nhưng bây giờ anh ta đã cho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.