Diệp Mặc khẽ nói: “Hơn sáu giờ rồi, em ngủ thêm một lát đi, anh dậy trước!” Tô Ngọc Tình lắc đầu, dịu dàng nói: “Không được! Em cũng phải dậy thôi! Anh đi làm bữa sáng, còn em trông các con, lát nữa anh còn phải đến công ty! Em cũng phải dậy sớm để đi ra ngoài, bằng không thì phải xếp hàng rất lâu.” Hàng lông mi của nàng run lên, đôi mắt đẹp mông lung của nàng mở ra, nhìn về phía Diệp Mặc. Nàng nhìn không hề chớp mắt, dần dần, đôi môi đỏ căng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.