Diệp Mặc nhìn dáng vẻ chống nạnh, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc này của nàng thì hơi giật mình, bỗng nhiên lại nhớ đến những ký ức ngày xưa. Trái tim hắn chợt run lên một cái. “Được rồi!” Diệp Mặc mỉm cười rồi cất bước trở lại phòng khách. Trần Mộng mím môi cười, hài lòng gật đầu nói: “Ngoan lắm!” Diệp Mặc ngồi xuống ghế sô pha, lại liếc mắt nhìn về phía phòng bếp, tiếp đó hắn lại trở nên hoảng hốt, mỗi lần gặp nàng, nội tâm của hắn lại chập trùng, không thể tự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.