Trác Lân Phong cảm thấy rất đắc ý. Quả nhiên thằng nhóc này vẫn còn quá non và xanh! Ánh mắt đầu tư cũng quá non, còn không biết tự hiểu lấy mình, thế mà còn dám khoe khoang linh tung. Đáy lòng Trác Lân Phong âm thầm cười vài tiếng, rồi lại ngửa cổ ưỡn ngực, ra vẻ như mình mới là người thắng lợi. “Tiểu Diệp, nào, uống!” Trác Lân Phong cầm chén rượu lên cụng với Diệp Mặc, rồi sảng khoái uống một hơi cạn sạch. Ông ta đang cực kỳ vui vẻ! Trác Lân Phong cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.