“Chắc là vậy!” Diệp Mặc gật gù. Đúng là hắn cũng không nghe rõ lắm, bởi vì khi đó hắn cũng rất mờ mịt, cả người đều bị con song cả mãnh liệt đó làm cho mờ mịt. Ninh Vũ Đình lại ăn vài miếng hoa quả, nhìn qua hai đứa bé đang ngồi chơi trên thảm, hỏi: “Bọn nhỏ ăn cơm chưa?” “Ăn rồi, bọn nhỏ dậy từ sớm rồi!” “A! Vậy lát nữa. . .?” Diệp Mặc nói: “Cô ở đây trông bọn nhỏ đi! Tôi phải đi ra ngoài, hôm nay cũng khá bận rộn!” “Được!” Ninh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.