“Rời giường thôi!” Buổi sáng, Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no, rồi làm bữa sáng xong thì mới đi vào phòng ngủ. Người ngọc trên giường vẫn ngủ say. Diệp Mặc vươn tay vén sợi tóc trên má của nàng lên, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn một cái. “Mấy giờ rồi?” Hàng lông mi cong và dài của nàng run lên, rồi mơ màng hỏi. “Tám giờ rồi! Em dậy đi thôi.” Diệp Mặc ôn nhu nói. “Vâng!” Nàng nhỏ giọng trả lời, rồi đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó vươn tay về phía...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.