“Diệp tiên sinh!” Kim Minh Hoan tiến lên, đưa tay ra, mỉm cười nói: “Tôi là Kim. . .!” Tiếng hoa của Kim Minh Hoan hơi cứng ngắc chứ không chuẩn lắm. “Kim Minh Hoan tiên sinh! Tôi biết anh!” Diệp Mặc đưa tay ra bắt, rồi mỉm cười nói: “Tôi cực kỳ hiểu anh.” Kim Minh Hoan nhất thời giật mình. Lời này là có ý gì? Chắc hẳn là khách sáo một chút thôi! Để tỏ vẻ coi trọng mình! Còn vị này biết được tin tức của mình từ chỗ tổng giám đốc Trần. Kim Minh Hoan...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.