Vệ Triệu Minh cười ha ha: “Không nhiều không nhiều, vẫn tỉnh lắm! Với lại, tối hôm nay rất vui vẻ, đương nhiên phải uống nhiều một chút rồi, em không biết, tối nay Nhất Luân còn phong quang hơn người làm cha như anh nữa, mọi người đều khen nó có bản lĩnh, còn khen ánh mắt của anh tốt nữa!” “Thật sao?” Vương Kiều Kiều trợn tròn mắt, nhin qua bên kia. “Đương nhiên!” Vệ Triệu Minh cười to, lại đắc ý nói: “Ánh mắt của anh có bao giờ không tốt đâu! Trong số mấy đứa con...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.