Trần Mộng đứng lên, ước lượng một chút rồi cười nói: “Cũng hơi nặng rồi này!” “Dễ thương quá! Lại còn không sợ người lạ chút nào nữa!” Nàng nhìn hai đứa bé trong ngực rồi lại thở dài. “Đúng vậy nhỉ!” Diệp Mặc đặt túi xuống một bên, rồi đi qua một bên pha trà, “Cô Trần, cô được nghỉ rồi à?” “Vẫn chưa, vài hôm nữa vẫn còn phải đến trường, sau đó mới được nghỉ!” Trần Mộng lên tiếng, rồi ôm hai đứa bé ngồi xuống ghế sô pha, “Em thì sao? Dạo này rất bận rộn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.