Cha Diệp nhìn vợ mình một cái, cười nói: “Bà lo lắng cái gì? Con trai của mình rất lợi hại, không có gì phải lo lắng cả!” “Tôi không lo lắng, mà lo lắng cũng không có tác dụng gì, chúng ta không có bản lãnh gì, cũng không hiểu chuyện làm ăn của Tiểu Mặc, tôi chỉ. . . cảm khái một chút thôi!” Mẹ Diệp lắc đầu, cười nói: “Điều tôi quan tâm bây giờ là, khi nào Tiểu Mặc mới làm hôn lễ, bố trí như thế nào, lại làm bao nhiêu mâm cỗ. . .”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.