Lạc Băng Nhan ngây ra một lúc, gương mặt xinh đẹp như băng sơn đã đỏ bừng. “Cha! Cha nói cái gì đó!” Nàng oán trách một tiếng, rồi lại giải thích: “Con mới không có. . .” “Ha ha!” Lạc Chấn Đình lại cười to. Ông còn không hiểu tính tình của con gái mình sao, rõ ràng là miệng nói một đằng, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo mà! “Cha…” Lạc Băng Nhan đỏ mặt, dậm chân. Lạc Chấn Đình cười nói: “Vậy con có mời hay không nào?” “Chuyện này. . .con. . .để lát nữa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.