Lạc Băng Nhan vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nàng vừa cười rộ lên lại càng long lanh và rung động lòng người hơn. Diệp Mặc nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên. Sau khi quan sát một chút thì hắn bật thốt lên: “Cô là…?” Nụ cười xinh đẹp và xán lạn trên gương mặt Lạc Băng Nhan lập tức cứng đờ. Cả người nàng đứng đờ ra giống như bị hóa đá. Diệp tiên sinh… không nhớ mình sao? Cảm giác tồn tại của mình yếu như vậy sao? Trong nháy mắt, lòng tự tin vừa khôi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.