“Ấy! Anh làm gì thế! Không cần phải vậy đâu!” Diệp Mặc hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra đỡ Triệu Hải Giang dậy. Đối với Diệp Mặc mà nói thì những chuyện đó chỉ là tiện tay mà thôi, hắn không dám nhận đại lễ như vậy. Triệu Hải Giang đứng lên, thần sắc vẫn cực kỳ kích động. “Nên mà nên mà, nếu như không có ngài thì con trai của tôi đã… là ngài đã cứu mạng con trai tôi! Tôi đã đến bệnh viện nhiều lần đế trả lại số tiền đóm tuy rằng không nhiều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.