“Lại là Tuyết Bảo Bảo này!” Lâm Khê nhìn một lúc thì bỗng nhỏ giọng hô lên một tiếng. Không biết Tuyết Bảo Bảo này có bao nhiêu tiền mà mỗi ngày đều quét rất nhiều rất nhiều, cảm giác như lễ vật không cần tiền vậy. “Mình cũng phải quét một chút!” Lạc Băng Nhan cắn bờ môi đỏ nhuận hơi mọng, đáy lòng cảm thấy hơi không thoải mái. Nàng tranh giành đầu bảng rất nhiều lần nhưng đều thất bại, nên đáy lòng nàng tích tụ rất nhiều nóng giận, khi vừa nhìn thấy Tuyết Bảo Bảo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.