“Bà nhìn thử bóng lưng này xem, có giống con trai mình không?”
Cha Diệp tìm mẹ Diệp, rồi đưa cho mẹ Diệp xem bức ảnh.
“….Đúng là rất giống.”
Mẹ Diệp đang gấp quần áo, khi nhìn thấy bức ảnh thì cũng hơi sửng sốt một chút.
“Ông nghi ngờ người này là con trai mình sao? Không thể nào! Đây là Tô Ngọc Tình, là ngôi sao lớn, làm sao có quan hệ với con trai của mình được.”
Rất nhanh, mẹ Diệp lắc đầu.
Vị Tô Ngọc Tình này, là nhân vật cấp Thiên Hậu, cao cao tại thượng, mà con trai của họ chỉ là một anh nhân viên quèn, thân phận quá bình, căn bẳn không thể nào gặp được nhau.
“Cũng đúng!”
Cha Diệp gật đầu, tâm lý nghi ngờ đã tiêu tan đi hơn nửa.
Loại ngôi sao đẳng cấp này, có ai không tìm những người đại phú đại quý, gia sản vài chục tỷ để lấy làm chồng chứ, làm sao có thể để ý đến con trai bọn họ, lại còn sinh ra hai đứa bé nữa.
Đây là việc nằm mơ giữa ban ngày.
“Nếu như là sự thật, thì tốt biết bao!”
Cha Diệp lại nhìn thoáng qua bức ảnh rồi thở dài.
Con trai mình mà có thể cưới được ngôi sao lớn như vậy, thì người làm cha như mình sẽ rất có mặt mũi nhỉ.
“Ông nằm mơ đi!” mẹ Diệp lườm một cái.
“Tôi chỉ nghĩ thôi mà cũng không được à.”
Cha DIệp lẩm bẩm một câu, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Một bên khác, nhà họ Tô.
“Nam nhân này là ai?”
Cha Tô nhìn thấy bức ảnh thì cau mày.
Chẳng lẽ giống như báo chí đã nói, nam nhân này là cha của bọn nhỏ à?
“Rất trẻ tuổi….”
Cha Tô nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trước, Cha Tô vẫn luôn lo lắng cha bọn nhỏ là người cao tuổi có thân phận và lai lịch lớn nào đó, cho nên con gái mình mới giấu diếm kỹ như vậy, nếu như thật sự là người trẻ tuổi này, thì không thể nghi ngờ rằng tình huống này tốt hơn rất nhiều.
“Cũng có thể là trợ lý, hoặc là bàn bè gì đó.” Mẹ Tô nói.
“Cũng có thể, chúng ta nên chạy đến hỏi cho rõ ràng thì hơn.”
Cha Diệp ngồi không yên, lập tức đứng dậy, vội vàng xuất phát.
……
“Hết sốt rồi!”
Diệp Mặc ngủ dậy, lập tức đi kiểm tra tình hình của đứa bé.
Tối hôm qua uống thuốc xong, thì đứa bé đã tốt hơn nhiều.
“Tôi về đi tắm đây.”
Diệp Mặc đi ra, leo lên chiếc Lamborghini Urus của mình.
Vừa lái được mấy bước, liền thấy một chiếc Mercedes đang đi đến, khi đi ngang qua thì Diệp Mặc nhìn thấy người ngồi bên trong, đó chính là cặp vợ chồng trung niên mà lần trước hắn gặp được.
Trong lòng Diệp Mặc hơi hồi hộp.
Đôi vợ chồng này, chắc hẳn là cha mẹ của Tô Ngọc Tình.
“Chàng trai trẻ, đi ra ngoài à.”
Cha Tô kéo cửa kính xuống, nhiệt tình chào hỏi.
Cha Tô nhớ kỹ chàng trai trẻ đẹp trai và nhiệt tình này, còn cả chiếc xe này nữa.
“Vâng.” Diệp Mặc cười cười, biểu hiện rất tự nhiên.
“Nguy hiểm quá.”
Đến khi lái qua thì Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại cảm thấy may mắn, may mà mình có việc nên đi ra ngoài, nếu như bị bắt gặp ở trong nhà, thì đến lúc đó biết làm thế nào….
“Chàng trai này, hình như lại đẹp trai hơn rồi, còn đẹp trai hơn cả tôi lúc trẻ nữa.” cha Tô lái chậm, cảm khái nói.
“Đẹp hơn ông nhiều.” mẹ Tô liếc mắt.
“Không kém bao nhiêu đâu, lúc trẻ tôi cũng rất đẹp trai.” Cha Tô vừa sờ lên mặt vừa lẩm bẩm.
“ĐI nhanh lên!”
Mẹ Tô xuống xe, hùng hùng hổ hổ đi lên lầu.
“Cha! Mẹ! sao hai người lại đến đây?”
Tô Ngọc Tình vừa mở cửa ra thì giật nảy mình, trái tim nhảy phanh phanh.
“Sao nào? Chúng ta không thể đến à?” mẹ Tô nói.
“Không phải, hai người muốn đến thì cũng nên nói với con một tiếng chứ.”
“Đều là người trong nhà còn nói cái gì, con gái, hay là con giấu đàn ông trong nhà?” mẹ Tô nhướng mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Không! Không có! Làm sao có thể chứ!”
Tô Ngọc Tình vội vàng nói, “Cha Mẹ xem đi!”
May mắn!
Sau khi cha mẹ đi vào phòng thì nàng đóng cửa lại, vỗ vỗ bộ ngực cảm thấy may mắn.
“Đúng là không có gì.” Mẹ Diệp đi dạo một vong, sau đó hơi thật vọng.
“Con nói đi, tin tức tối qua có phải là con không? Còn người đàn ông đó có phải là cha của bọn nhỏ không?” mẹ Diệp ngồi trên ghế sofa bắt đầu chất vấn.
“Sao có thể chứ, chỉ là bạn con thôi, hai người không tin, có thể hỏi chị Mạn Ny.” Tô Ngọc Tình lắc đầu.
“Con mà gạt chúng ta thì liệu hồn!” mẹ Diệp cầm điện thoại di động lên gói cho Dương Mạn Ny, xác nhận đó là một người bạn.
Để điện thoại di động xuống, mẹ Diệp và cha Diệp lại liếc nhìn nhau đầy lo lắng.
Đó không phải là cha bọn nhỏ, vậy thì chẳng lẽ cha bọn nhỏ là một ông già như bọn họ đã đoán sao, chuyện này không hay rồi.
Họ yên lặng thở dài, không hỏi tiếp mà đi chơi với hai đứa bé.
……
Diệp Mặc lái xe ra khỏi khu nhà.
Đi được một lúc, Diệp Mặc đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, giống như đang bị ai đó theo dõi vậy.
Diệp Mặc nhìn xuyên qua kinh chiếu hậu vài lần, phát hiện một chiếc xe con màu đỏ ở xa xa, đều đã đi qua mấy con phố rồi mà chiếc xe này vẫn còn theo sau.
“Lạ thật.”
Diệp Mặc nói thầm một câu, đi đến ngã tư phía trước, sau bắt đầu đi lòng vòng quanh co vài vong.
Khi nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc xe màu đỏ đó vẫn theo sau.
“Là paparazi à? Cũng không phải, làm sao họ tìm được mình nhỉ?”