“Nếu như kiếm được thì tôi sẽ mời anh ăn cơm, không đúng! Không đúng! Tôi mua thức ăn, còn anh thì vẫn làm cơm.” Dương Mạn Ny hé miệng cười, rồi lại vươn bàn tay ra nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Tô Ngọc Tình một chút rồi mới đi ra chỗ khác. Tay của Dương Mạn Ny cũng rất chắc, lại hơi nở nang và nhục cảm giống như dáng người uyển chuyển và bay bổng của cô vậy. Khóe miệng Diệp Mặc co quắp một chút, cũng cạn lời. Đây mà gọi là mời mình ăn cơm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.