Trác Tâm Nghiên ngốc tại chỗ nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần. Người kia chưa chắc đã là hung thủ, nhưng khẳng định là có vấn đề! Thế nhưng mà, làm sao anh ấy biết được? Chung quanh đây có nhiều người như vậy, mà dáng vẻ người kia cũng không làm cho người khác chú ý, khi đi xuống thì nàng cũng đã nhìn thoáng qua, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. “Anh. . .” “Mùi vị!” Diệp Mặc biết Trác Tâm Nghiên muốn hỏi cái gì. “Mùi vị?” Trác Tâm Nghiên nhướn mày, nàng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.