Hai người đứng tại chỗ im lặng không lên tiếng.
Đây mà gọi là biết một chút à?
Nhìn đao công cũng đã biết là cao thủ rồi.
“Rốt cuộc thì còn có gì mà anh ta không biết?”
Khi trở lại phòng khách thì Dương Mạn Ny cười khổ nói.
Nam nhân này, quả thực là quá thần kỳ!
Không chỉ biết chế tác kim khí, còn biết điêu khắc chạm trổ ngọc thạch, biết mát-xa, bây giờ còn biết nấu ăn nữa, hơn nữa mọi thứ đều rất lợi hại.
Những vị đại sư chạm trổ ngọc đã nói, trình độ của vị này tuyệt đối là số 1 số 2 ở trong nước, rất nhiều đại sư chạm trổ ngọc cả một đời đều không bằng anh ta, mà hiện tại anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ.
Nhìn trông chỉ khoảng 24 25 tuổi mà thôi, thực sự là quá trẻ!
Tô Ngọc Tình cũng cười khổ.
Diệp Mặc này, lợi hại đến mức cạn lời.
“Ngon quá.”
“Thật là thơm.”
Khi đồ ăn được bê lên bàn, hai người đã không kịp chờ đợi mà nếm thử một miếng, sau khi ăn xong đều hết sức kinh ngạc.
Tay nghề nấu ăn này, tuyệt đối là đỉnh cấp.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Nghe thấy lời tán thưởng này thì Diệp Mặc cũng rất vui vẻ.
“Thế thì tôi không khách khí nữa.”
Dương Mạn Ny bắt đầu ăn.
“Có anh ở đây, sau này bọn nhỏ không lo bị đói bụng.”
Tô Ngọc Tình nếm thử mỗi món một miếng rồi quay về phía Diệp Mặc cười nói.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc lại chơi với bọn nhỏ một lúc, trước khi đi thì Diệp Mặc để hai khối ngọc lại.
Trở lại phòng làm việc, Diệp Mặc lại luyện tập kỹ năng, chế tạo ít kim khí, chạm trổ ngọc.
“Làm cho bọn nhỏ vài bộ quần áo đi.”
Diệp Mặc bắt đầu suy nghĩ đến việc thêu thùa thủ công và dệt vải.
Công cụ thiết bị và tài liệu thì Diệp Mặc đã chuẩn bị từ trước rồi, không cần phải đi mua nữa, vấn đề bây giờ là thiết kế kiểu dáng mà thôi.
“Làm quốc phong(*) đi.”
(*) phong cách quốc gia, cổ truyền.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi chọn quốc phong.
Sau khi lên mạng xem một chút thì rất nhanh Diệp Mặc đã có linh cảm, bắt đầu thiết kế.
Sửa chữa bản thiết kế một lúc thì hắn bắt đầu vào việc.
Hình thể của hai đứa bé nhỏ, nên cũng chỉ cần ít vải vóc, quá trình chế tác cũng đơn giản hơn. Vấn đề phiền phức nhất là thêu, nhưng đối với Diệp Mặc thì việc này cũng chẳng khó lắm.
Tay Diệp Mặc cực nhanh, người bình thường mất nửa tháng để hoàn thành, thì Diệp Mặc chỉ cần vài giờ là đã hoàn thành.
Vất vả một đêm, Diệp Mặc đã làm xong hai bộ quần áo.
“Cúng không tệ lắm nhỉ.”
Diệp Mặc vẫn tương đối hài lòng với thành quả của mình.
Tiếp đó, là biên tập video, phối nhạc, lại up lên.
“??????”
“Đây là cái gì?”
Đám fan hâm mộ nhìn thấy video này thì đều quỳ.
Tài khoản này không phải làm châu báu ngọc khí à? Vì sao lại thêu thùa quần áo rồi.
Sau khi xem kỹ thì họ lại chấn động.
Tuy rằng đổi qua thêu thùa, nhưng mà vẫn rất lợi hại, kỹ thuật cao siêu khiến cho họ nhìn hoa cả mắt.
“Sao cái gì anh ta cũng biết hết vậy?”
“Anh ta là quái vật sao?”
Sau khi xem xong, bọn họ đều tán thưởng từ đáy lòng.
“Bộ quần áo này quá đẹp.”
Cái video này đưa đến rất nhiều chú ý, đặc biệt là phái nữ, trong đó có rất nhiều mẹ của trẻ nhỏ, đều bị hấp dẫn bởi hai bộ quần áo xinh đẹp này.
Trong lúc nhất thời, Diệp Mặc lại tăng rất nhiều fan, nhanh chóng vượt qua ngưỡng của 6 triệu fan hâm mộ.
.......
Thành phố H, buổi triển lãm Bugatti.
Một bóng người đi đến.
Người này mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp giống như kiếm.
Một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, hai gò má giống như đạo gọt, dưới đôi mày kiếm anh tuấn là một đôi mắt sáng ngời, thâm thúy như mực, trong vắt có thần.
Người này vừa đi đến đã khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh chú ý đến.
“Quá đẹp trai.”
Những nữ nhân trong sảnh đều thán phục, từng đôi mắt đẹp đều dán chặt vào người kia.
“Móa.” Còn những nam nhân thì đều hâm mộ ghen ghét.
“Xin chào tiên sinh, ngài đến xem xe sao?”
Một vị nữ nhân viên tiêu thụ xinh đẹp đi đến chào hỏi nhiệt tình.
Nàng có phong thái cao gầy, thon thả tinh tế, da thịt trắng nõn, trên đôi chân đẹp còn có môi đôi tất chân màu đen rất đáng chú ý.
Diệp Mặc gật đầu.
“Chỉ có hai chiếc này thôi à?”
Diệp Mặc nhìn xung quanh, chỉ thấy đại sảnh bày có 2 chiếc xe.
“Vâng, ngài cũng biết đây là xe thể thao đỉnh cấp, tất nhiên kiểu dáng sẽ không nhiều lắm.” nữ nhân viên tiêu thụ cười nói.
“Bao nhiêu tiền vậy?” Diệp Mặc hỏi.
“Chiếc này 45 triệu NDT.” Nữ nhân viên tiêu thụ nói: “Tương đối đắt.”
“Đúng vậy, hơi đắt một chút!” Diệp Mặc gật đầu.
Chiếc Lamborghini Urus của hắn cũng chỉ có 3 triệu NDT.
Nữ nhân viên tiêu thụ lại nói: “Ngài có thể xem gần một chút cũng được, không sao đâu.”
“Không cần, tôi mua luôn.” Diệp Mặc cười cười.
“Cái…cái gì?”
Nữ nhân viên tiêu thụ giật mình, đôi mắt đẹp mở to, có vẻ không tin nổi.
Vị này vừa mới nói là mua à?
Trời ạ! Nàng không nghe nhầm chứ?
Nàng đầy Diệp Mặc đầy hoảng hốt.
Xe của các nàng quá đắt, căn bản người thường không mua nổi, coi như là một ít đại gia cũng không nỡ mua, cho nên người tiến vào đây cũng chỉ xem một chút rồi đi ra, các nàng cũng đã quen với việc này.
Không ngờ rằng, vị này vừa vào chưa kịp nhìn kỹ đã trực tiếp mua luôn.
Đây là chiếc xe trị giá 45 triệu NDT đó.