Kim Minh Hoan run rẩy, lẩm bẩm như nói mớ: “Người này. . . người này không phải tôi! Không phải tôi!” Rõ ràng là mình ở trong khách sạn, sao có thể đi ra ngoài phóng hỏa được, mà mình cũng không ngu xuẩn như vậy, hơn nữa, nếu như thật sự là mình, tại sao mình lại không có chút ký ức nào? Nhưng mà, Kim Minh Hoan nhìn một chút thì cũng hơi dao động, thật sự là giống như đúc, có thể nói chính là bản thân mình! Chẳng lẽ. . . là mình thật? Mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.