Sắc mặt Diệp Chính Đức không vui, nhưng cũng không tiện phát tác. “Tiểu Mặc, đừng để ý, lát nữa ăn cơm là được.” Diệp Chính Đức tiến đến gần bên tai Diệp Mặc, rồi nhỏ giọng nói: “Đồ ăn ở nơi này rất ngon, bỏ lỡ bữa cơm này thì phải đợi hơn một năm nữa đấy.” Diệp Mặc mỉm cười gật đầu. Cha con nhà họ Trầm cũng không nói gì thêm, Ông chủ Tiền đã hòa giải rồi, nên bọn họ cũng không tiện nói tiếp. Tạm thời để người trẻ tuổi này thơm lây, đi theo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.