Két két----
Cửa mở ra, một bóng người tịnh lệ bước ra.
Nàng mặc một bộ váy đầm đen bó sát ngươi, triển lộ ra dáng vẻ uyển chuyển bay bổng, đường cong đẫy đà, cực kỳ nóng bỏng.
Môi đôi chân ngọc hoàn mỹ được bao bọc bởi đôi tất chân màu đen, vô cùng gợi cảm.
Dung nhan cực kỳ xinh đẹp, đeo thêm một bộ trang sức trang nhã càng lộ ra vẻ rung động lòng người.
Nàng cầm theo một chiếc túi xách nhỏ, giẫm trên đôi giầy cao gót chậm rãi bước đi, một mái tóc dài đen như mực phất phơ trong gió, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Diệp Mặc nhìn ngơ ngẩn.
Hôm nay hoa khôi Phó quá xinh đẹp rồi.
Nhất là dáng người này….
Lúc trước gặp nàng, nàng đều mặc một bộ trang phục công sở, tuy rằng cũng rất đẹp mắt, nhưng không thể bằng bộ váy bó sát người này được.
Bộ váy này, hoàn toàn đem đường cong lả lướt của nàng triển lộ ra, nhất là khe sâu trước ngực, quả thật là sâu không thấy đáy.
Đôi tất chân màu đen chỉ cao hơn đầu gối một chút, bên trên còn có đeo một cái vòng Lace.
Diệp Mặc nhìn kỹ từ trên xuống dưới rồi gật đầu một cái.
Bộ váy này, quá tuyệt vời!
Mà thanh niên bên cạnh chiếc Ferrari cũng nhìn ngây người, ánh mắt thì chăm chú vào đôi chân kia.
Ực ực-----
Thanh niên này không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt.
Phó Tư Vi vừa đi vừa đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, ánh mắt nàng quét qua, khi thấy chiếc Ferrari màu đỏ thì hơi cau mày lại, trong mắt lóe lên một vệt chán ghét.
Khi nhìn sang bên khác thì nàng liền trở nên ngơ ngác.
Chiếc xe này….?
Còn người này, thực sự là Diệp Mặc à?
Chiếc miệng nhỏ xinh xắn của nàng không ngăn được mà hơi mở ra, đôi mắt xinh đẹp cũng càng mở càng to, tràn đầy vẻ chấn động và kinh ngạc.
Anh ấy thay đổi cũng quá nhiều rồi!
Còn chiếc xe này, nếu như nàng không đoán sai thì hắn là siêu xe thể thao Bugatti.
“Sao nào, không nhận ra à?” Diệp Mặc cười cười nói.
Phó Tư Vi a một tiếng, rồi mới giật mình tỉnh lại.
“Thay đổi quá nhiều.” Phó Tư Vi cười khổ nói.
“Cậu cũng thay đổi rất nhiều.” Diệp Mặc cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừm!” nàng nhỏ giọng trả lời.
Người thanh niên kia thấy cảnh này thì ngẩn ngơ.
Dự cảm của mình không sai, đúng là tên này được nàng mời đến.
Tiếp đó, người thanh niên liền hậm hực.
Tên này không chỉ đẹp trai hơn mình, mà còn nhiều tiền hơn mình, mình cũng không có mặt mũi đi lên gây sự.
Chờ đến khi hai người kia lên xe, người thanh niên mới lên xe, sau đó xám xịt rời đi.
“Cậu gọi mình đến đón là vì tên kia à?”
Trên xe, Diệp Mặc quay qua nhìn Phó Tư Vi rồi cười nói.
Khi vừa nhìn thấy người thanh niên kia thì Diệp Mặc cũng đoán ra được ít nhiều.
Phó Tư Vi ngồi xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, bởi vì là xe thể thao, nên ghế ngồi hơi thấp, sau khi nàng ngồi xuống thì một đôi chân đẹp được bao bọc bởi tất chân hơi nhếch lên, tư thế này thực sự là quá gợi cảm.
“Đúng vậy, anh ta họ Hồ, là một công tử ca! Công ty của cha anh ta mời bọn mình làm cố vấn pháp luật.”
Phó Tư Vi nhẹ nhàng chỉnh váy rồi nói với giọng phàn nàn.
“Mình nghĩ sau hôm nay, thì anh ta sẽ không quấy rầy mình nữa đâu nhỉ.”
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn xung quanh một chút, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Không hổ danh là Bugatti, quá đẹp! Lần đầu tiên trong đời mình được ngồi chiếc xe đắt như vậy.”
Phó Tư Vi nói xong thì lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh mấy góc độ rồi bắt đầu tự chụp mấy bức ảnh.
“Dây an toàn kìa.” Diệp Mặc nhắc nhở.
“Ừm!” lúc này Phó Tư Vi mới nhớ đến, kéo dây an toàn rồi cài vào.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì hơi sửng sốt, dây an toàn vừa khéo nằm giữa hai ngọn núi kia.
Diệp Mặc lại nhìn cặp chân khiêu gợi trong đôi tất đen, hắn cảm thấy sắp không chịu nổi rồi.
Diệp Mặc nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước.
“Đôi tất chân này, tháo ra được không?”
Phó Tư Vi kinh ngạc nói: “Hay là mình đổi đôi khác nhé, mình còn mang theo vài đôi vì sợ cậu chê không đẹp.” nàng nói xong thì lấy ra hai đôi tất chân trong túi xách, một đôi là ống dài màu đen, con một đôi thì là lưới.
“Không cần, đôi này rất đẹp.” Diệp Mặc vội vàng nói.
Không gian trong xe nhỏ, ở chỗ này thay tất chân, cảnh tượng đó không dám tưởng tượng.
“Cậu thấy đẹp thì tốt rồi.” Phó Tư Vi nở nụ cười xinh đẹp, cất tất chân vào túi xách.
Diệp Mặc khởi động xe, bắt đầu lái đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi đến một tòa nhà trung tâm.
Sau khi đỗ xe xong thì hai người đi lên tầng 3.
Dọc đường này, tổ hợp hai người tuấn nam mỹ nữ khiến cho người đi đường nhìn chăm chú, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng than thở.
“Hoa khôi Phó!”
Khi vừa vào cửa quán cơm thì đã có một người ra đón.
“Đừng gọi hoa khôi nữa, xấu hổ lắm.” Phó Tư Vi cười nói.
“Đây là….Diệp Mặc?”
Người này nhìn thấy Diệp Mặc thì ngơ ngác một chút, vẻ mặt không dám tin.
“Là cậu ấy, sao nào, thay đổi rất nhiều đúng không.” Phó Tư Vi nói.
“Đâu chỉ là rất nhiều.” Người này thở dài: “Diệp Mặc, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Chu Dũng.”