Vài câu này làm cho Kim Minh Hoan mờ mịt. Phóng hỏa? Phóng hỏa cái gì? Anh ta hoàn toàn mờ mịt, chuyện này có quan hệ mẹ gì với mình? Đang yên đang lành thì mình phóng hỏa làm gì? Đúng rồi! Nhất định là đổ tội, là hãm hại! Có người muốn hại mình, về phần là ai thì đã quá rõ ràng rồi, ngoại trừ Đông Đằng có động cơ ra thì còn có thể là ai. “Oan uổng quá! Tôi bị oan!” Kim Minh Hoan kêu to: “Tôi không có phóng hỏa, các người nhầm rồi,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.