“Anh không sao chứ! May mà tôi đến kịp lúc!” Đường Nguyệt Dao đánh giá Diệp Mặc một phen, hé miệng cười nói: “Cũng là vì người phụ nữ kia hơi khó giải quyết, bằng không thì tôi đã đến từ lâu rồi, anh yên tâm, cô ta đã bị tôi đánh chạy rồi, anh không cần sợ nữa!” Tạ Diệu Quang đang rúc ở một bên, gương mặt anh ta đã tràn đầy mờ mịt. Tất cả những thứ lúc nãy là ảo giác của mình sao? Làm sao mình lại nhìn thấy mắt của Đường tiểu thư màu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.