Trong đại sảnh, yên tĩnh bao trùm.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngây dại.
Nhất là vị Chủ nhiệm Hoàng và y tá Điền Lệ, hai mắt trừng to, miệng há hốc, thần sắc cực kỳ hoảng hốt.
“Viện…viện trưởng, ngài nói gì cơ? Ngài đang…đùa đúng không?” Chủ nhiệm Hoàng lấy lại tinh thần, rồi cười khan nói.
Chủ nhiệm Hoàng vẫn không dám tin tưởng.
“Nhìn tôi có vẻ như đang đùa à?”
Lưu Khải Nhân giận dữ hét lên: “Bệnh viện Nhân Hoa, không, toàn bộ tập đoàn chúng ta đều đã được thu mua rồi, vị chủ tịch Diệp này chính là ông chủ mới của chúng ta.”
Chủ nhiệm Hoàng nghe thấy thế thì ngẩn ngơ, thân thể hơi lung lay, suýt nữa thì ngã xuống đất, trên mặt không còn chút máu nào.
Xong con bê!
Mà Điền Lệ ở một bên thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Nàng không thể ngờ được, tên này lại có thân phận kinh người như thế! Là chủ tịch mới của tập đoàn.
Vẻ mặt người y tá lớn tuổi cũng hoảng hốt, hít một hơi khí lạnh, không ngờ rằng, địa vị của vị này lại lớn đến thế.
Tiếp đo, người y tá lớn tuổi lại cảm thấy may mắn, may mà nàng không đắc tội với đối phương, bằng không thì nàng khổ rồi.
“Viện trưởng Lưu, sự kiện lần này, dù gì ông cũng phải cho tôi một câu trả lời chứ.” Diệp Mặc lên tiếng.
“Nhất định nhất định! Chủ tịch Diệp, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm ngài hài lòng.” Lưu Khải Nhân vội vàng khom người, cười giống như đang nịnh nọt.
“Ai! Là ai tiết lộ thông tin của bệnh nhân? Đứng ra đây cho tôi!”
“Những ai truyền tin cũng phải tra thật kỹ cho tôi, đuổi hết cho tôi!”
Lưu Khải Nhân giận dữ hét lên.
“Cả ông ta nữa, cũng đuổi đi.” Diệp Mặc chỉ vào vị Chủ nhiệm Hoàng, nhắc nhở rất kịp thời.
“Đúng đúng đúng, cả cậu nữa, tranh thủ thời gian cuốn gói xéo đi.” Lưu Khải Nhân đưa tay chỉ vào Chủ nhiệm Hoàng.
Chủ nhiệm Hoàng ngồi bịch xuống mặt đất, sắc mặt trở nên trắng xám.
Người xunh quanh đều nhìn Chủ nhiệm Hoàng với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, không ai đồng tình với ông ta.
Bọn họ lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Diệp Mặc.
Vị này chính là ông chủ của toàn bộ tập đoàn, nếu có thể trèo lên, hoặc là để cho vị này có ấn tượng tốt, thì sau này bọn họ chẳng phải một bước lên mây rồi sao.
“Xin chào ngài, Chủ tịch Diệp!”
Bọn họ thi nhau tiến lên chào hỏi ân cần.
“Chủ tịch Diệp, ngài thấy còn chỗ nào chưa hài lòng không?”
Lưu Khải Nhân đi đến, cười nói rất nhiệt tình.
“Tạm được, ông đi với tôi…”
Diệp Mặc vẫy tay, dẫn Lưu Khải Nhân đi sang một bên, bắt đầu nói chuyện nói về bệnh tình của đứa nhỏ.
“Ừm, ngài yên tâm, tôi sẽ để cho người của khoa xét nhiệm cấp tốc hoàn thành, sau đó sẽ để cho bác sĩ Hứa kê đơn thuốc, rồi sẽ đưa đến cho ngài.” Lưu Khải Nhân vội vàng nói.
“Thế thì tốt, lát nữa ông đi xuống với tôi luôn, xem có thiếu gì không.”
“Vâng vâng.”
Sau khoảng 10 phút, Lưu Khải Nhân liền cầm thuốc trở lại, sau đó đi theo Diệp Mặc xuống bãi đỗ xe dưới hầm.
“Tô tiểu thư, thật sự xin lỗi.”
“Tôi đại biểu cho bệnh viện Nhân Hoa xin lỗi ngài! Xin ngài yên tâm, những người liên quan đến sự kiện này đều đã bị đuổi việc rồi.”
Lưu Khải Nhân thấy Tô Ngọc Tình thì lập tức cúi đầu 90 độ.
Thái độ này khiến cho Tô Ngọc Tình ngẩn người.
“Diệp….Diệp Mặc, đây….sao lại thế này?”
Khi lái xe đi ra ngoài, Tô Ngọc Tình vẫn ngơ ngác, cảm thấy quá khó tin.
Viện trưởng đích thân đến xin lỗi, còn đuổi việc một đám người nữa.
Việc này….sao Diệp Mặc lại làm được việc này chứ?
Quá lợi hại rồi!
“Viện trưởng là người tốt, khi tôi nói báo chuyện này thì ông ta đã xử lý rất nghiêm túc.” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tìnhn chỉ ừm một câu, không hỏi thêm nữa.
Về đến nhà, nàng nhận điện thoại, là điện thoại của Dương Mạn Ny.
Diệp Mặc cho bắt đầu mớm thuốc cho đứa nhỏ.
Sau khi tốn sức dỗ bọn nhỏ đi ngủ xong, Diệp Mặc ngồi trò chuyện với Tô Ngọc Tình.
“Hiện giờ, bức ảnh này đang lưu truyền rất nhanh ở trên mạng, nhưng may mà chỉ chụp được bóng lưng và nửa bên mặt thôi, anh còn đeo khẩu trang nữa, nên chắc không sao đâu.” Tô Ngọc Tình cười nói.
Diệp Mặc gật đầu.
Thật ra, coi như chụp thẳng mặt thì Diệp Mặc cũng chẳng quan tâm lắm, vì hắn cũng chẳng sợ.
“Còn về Nặc Nặc thì chỉ lộ tên thôi, không có ảnh chụp, chờ mấy ngày nữa chuyện này sẽ trôi qua thôi, không cần lo lắng.”
“Ừm! vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tôi sẽ ở lại chăm sóc cho bọn nhỏ.” Diệp Mặc nói.
“Được rồi.” Tô Ngọc Tình cười cười.
Nàng nhìn Diệp Mặc, trong nụ cười còn nhiều hơn một chút ôn nhu và thân mật.
Hôm sau.
Ở một huyện thành nhỏ, cha Diệp rời giường từ sớm như thường lệ.
Ra ngoài chạy một vàng, rèn luyện thân thể, cha Diệp đi về nhà, bật TV, rồi lấy điện thoại di động ra đọc tin tức.
Ban đầu thì cha Diệp vẫn con phải làm việc, nhưng từ khi con trai có tiền đồ thì ông liền từ chức, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.
“Tô Ngọc Tình? ừm, là ngôi sao lớn đó thì phải.”
Đọc được một lúc thì cha Diệp nhìn thấy được một tin tức.
Vị Tô Ngọc Tình này cha Diệp cũng biết, là một siêu sao cực kỳ hot, không chỉ xinh đẹp như tiên nữ, mà còn ca hát rất hay, cha Diệp cũng đã từng nghe qua mấy bài hát của nàng.
“Thiên Hậu mang con đi khám bệnh trong đêm, có nam nhân thần bí đi cùng………”
Cha Diệp xem say sưa ngon lành, tâm lý hóng hớt cháy hừng hực.
“Hả? bóng lưng này…nhìn quen thế nhỉ?”
Cho đến khi cha Diệp nhìn thấy ảnh chụp.
Bức ảnh hơi mơ hồ, nhưng bóng lưng của nam nhân thần bí này, có vẻ hơi quen thuộc.
“Sao nhìn giống Tiểu Mặc thế nhỉ?”
Càng nhìn thì cha Diệp càng nghi ngờ.
Tuy rằng không thấy rõ lắm, nhưng cảm giác rất giống.