Tô Ngọc Tình đỏ mặt, sẵng giọng nói: “Ngủ đi!” Tối hôm qua hai người đã ngủ rất muộn, hiện giờ nàng còn cảm thấy toàn thân rã rời. Diệp Mặc mỉm cười, hắn dừng tay, ôm nàng rồi ngủ thêm một lúc. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Mặc nghe thấy tiếng ọ ẹ của hai đứa bé thì mới nhẹ nhàng rời giường, rồi đi qua xem hai đứa bé. Tô Ngọc Tình cũng tỉnh dậy theo, nàng duỗi lưng một cái, rồi kéo rèm cửa sổ ra. Nàng híp mắt, hưởng thụ ánh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.