Trong phòng làm việc.
Tinh thần của Diệp Mặc vẫn rất dồi dào, hắn đang nghiên cứu về nấu ăn.
Bọn nhỏ cũng đã uống sữa bột rồi, chẳng mấy chốc là có thể ăn mấy món phụ, lớn thêm chút nữa là có thể ăn được rất nhiều món rồi, cho nên Diệp Mặc cần phải nghiên cứu trước một chút về đồ ăn của bọn nhỏ, nhân tiện luyện tập luôn tay nghề nấu nướng.
“Hôm nay thử làm mấy món này đi…”
So với chế tác kim khí và chạm trổ ngọc thì hiển nhiên là nấu ăn đơn giản hơn nhiều, nhưng mà việc quay chụp thì lại không dễ dàng chút nào, góc độ, hình ảnh, ánh sáng…. rất nhiều công đoạn cần yêu cầu rất cao.
Giày vò cả đêm thì Diệp Mặc mới biên tập xong video, bắt đầu up lên.
Video này vừa được up lên thì 6 triệu fan đều ngây ngốc.
Con hàng này lại đổi nghề rồi?
Hôm qua vẫn còn thêu thùa, làm quần áo cho trẻ nhỏ, hôm nay lại bắt đầu nấu nướng rồi à.
“Móa! Anh ta toàn năng à?”
“Đúng là chồng nhà người ta mà.”
Khu bình luận cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Mặc ngủ mấy tiếng thì tỉnh lại, lập tức mở phần bình luận ra xem.
Diệp Mặc rất thích đọc bình luận, thấy người khác tán thưởng thán phục mình, như vậy mới có cảm giác thành công.
Về nhà tắm rửa mọt cái, Diệp Mặc đi đến trung tâm thành phố, lại chiếc Bugatti trở về.
Tiếp đó, Diệp Mặc đi đến nhà Tô Ngọc Tình.
“Diệp Mặc, hình như đứa bé bị cảm rồi thì phải?”
Diệp Mặc vừa vào cửa thì thấy Tô Ngọc Tình đang em bé trai, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Bị cảm à?” sắc mặt Diệp Mặc thay đổi.
Bọn trẻ ở tuổi này mà bị cảm là một chuyện rất phiền phức.
“Để tôi xem nào.”
Diệp Mặc bước nhanh đến, chỉ thấy thần sắc của bé trai hơi mệt mỏi, có vẻ mặt ủ mày chau, cái mũ nhỏ còn có nước mũi chảy xuống, sắc mặt cũng hơi tái, hoàn toàn rất giống với triệu chứng của cảm mạo.
“Tôi vừa cho con bú, nhưng nó không chịu uống.” Tô Ngọc Tình hơi lo lắng.
“Để tôi xem có sốt không?” Diệp Mặc đưa tay lên sờ trán bé trai, thấy cũng hơi nóng.
“Hơi nóng một chút, có vẻ như cũng sốt rồi.”
Diệp Mặc cau mày lại.
“Ừm.” Tô Ngọc Tình nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của đứa bé, lòng nàng cũng hết sức khó chịu: “Hay là đi bệnh viện khám đi.”
“Được.” Diệp Mặc gật đầu.
“Anh bế đi, để tôi đi thay quần áo.”
Tô Ngọc Tình nói xong thì đưa đứa bé cho Diệp Mặc bế, vào nhà thay một bộ quần áo khác, khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, đeo kính và khẩu trang lên, nàng còn đội thêm một cái mũ.
“Anh cũng đeo vào đi.”
Nàng nhìn Diệp Mặc một chút rồi đưa cho Diệp Mặc một cái khẩu trang.
Đi bệnh viện thì khẳng định phải xếp hàng, không biết phải chờ bao lâu, rất dễ bị người khác nhận ra.
Nếu như chỉ mình nàng bị chụp trộm thì không sao, nhưng nếu Diệp Mặc bị chụp trộm thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy, cũng sẽ dẫn phát sóng to gió lớn trong làng giải trí, cảnh này nàng không muốn nhìn thấy.
Diệp Mặc hơi sửng sốt một chút rồi nhận lấy.
Dì Vân ở lại chăm sóc cho bé gái, hai người bế bé trai xuất phát.
[Đinh! Phát động nhiệm vụ khẩn cấp: đưa đứa bé đi khám.]
Diệp Mặc vừa lên xe thì liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Ngay khi Diệp Mặc còn đang cảm thấy kỳ lạ, vì sao lần này không có phần thưởng thì âm than của hệ thống lại vang lên.
[Túc chủ đã nhận được quyền sở hữu tập đoàn chữa trị quốc tế Nhân Hoa.]
Diệp Mặc hơi giật mình.
Đã nhận được à?
Đây là đầu tiên gặp truyện này.
“Quốc tế Nhân Hoa….”
Diệp Mặc thì thào một câu, bệnh viện này, cũng chính là đích đến của họ.
Đây là một tập đoàn y tế rất nổi tiếng, có rất nhiều cơ sở ở trong nước, dư luận cũng khá tốt, bệnh viện Nhân Hoa này cũng là bệnh viện lớn ở gần nhà Tô Ngọc Tình nhất.
“Con ngoan! Không khóc! Ngoan, không khóc!”
Trên đường đi, dường như bé trai hơi khó chịu, luôn miệng khóc oa oa.
Tô Ngọc Tình ôm lấy con trai, không ngừng dỗ dành, vô cùng đau lòng.
Diệp Mặc cũng rất lo lắng.
Đứa bé khó chịu, người làm cha như hắn còn khó chịu hơn.
“Đến rồi!”
Mười phút sau, xe lái vào bệnh viện Nhân Hòa.
Hai người xuống xe, đi thẳng đến chỗ đăng ký.
Giờ đã hơn 6h tối, người trong bệnh viện vẫn rất đông, rất nhiều người đều đưa trẻ nhỏ đi khám bệnh.
Lấy số xong thì hai người tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
“Để tôi bế cho.” Diệp Mặc nhận lấy đứa bé, rồi bắt đầu dỗ dành.
“Không sao đâu.” Thấy Tô Ngọc Tình vẫn lo lắng thì Diệp Mặc cười cười, đưa tay nắm chặt lấy tay của nàng rồi nói.
Tô Ngọc Tình hơi ngơ ngẩn một chút, thân thể lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh đã buông lỏng trở lại, nàng không kháng cự mà để cho Diệp Mặc nắm lấy tay mình.
“Ừm!” Tô Ngọc Tình nhỏ giọng ừm một tiếng, rồi quay ra cười với Diệp Mặc, thần sắc đã bình tĩnh trở lại.
“Đến lượt chúng ta rồi.”
Đợi khoảng hơn 1 tiếng thì mới đến lượt, Diệp Mặc ôm lấy đứa bé đi theo Tô Ngọc Tình vào phòng khám bệnh.