Diệp Mặc lái xe đi đến ngân hàng.
Người bên trong hơi nhiều, chỗ ngồi trong đại sảnh đã kín hết.
Diệp Mặc nhìn lướt qua thì đã thấy được Tống Giai và mẹ của nàng Vương Diễm, còn có một người đàn ông khoảng 27 28 tuổi đứng bên cạnh.
“Diệp Mặc?”
Khi Vương Diễm nhìn thấy Diệp Mặc còn chưa nhận ra ra được.
“Ai u! Còn ăn mặc dạng chó hình người, không hổ danh là tiểu bạch kiểm! Gương mặt này của cậu cũng chỉ ăn được cơm bao nuôi mà thôi!”
Sau khi nhận ra thì Vương Diễm liền mỉa mai.
Tống Giai nhìn thấy Diệp Mặc cũng hơi sửng sốt một chút.
Ngưởi thanh niên đẹp trai đến mức khiến cho người ta hoa mắt này, thực sự là Diệp Mặc sao?
Thay đổi cũng quá nhiều rồi!
“Giới thiệu cho cậu biết, đây là Vân Đào, là bạn trai của Giai Giai, không chỉ tốt nghiệp đại học danh tiếng, còn làm việc trong ngành tài chính, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng, chẳng mấy chốc hai đứa nó sẽ kết hôn rồi.”
“Đúng rồi, Vân Đào cũng không keo kiệt như cậu đâu, tiền lễ hỏi của Vân Đào tận 88 vạn cơ.”
Vương Diễm giương lên khuôn mặt chanh chua để khoe khoang.
“Xin chào.” Vân Đào cười khách sáo.
Nhưng trong mắt Vân Đào lại có một tia ghen ghét.
Gương mặt này, thực sự đẹp đến trình độ khiến Vân Đào phải ghen tỵ.
Hừ!
Chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi! Cũng chẳng có gì khác!
Tiếp theo Vân Đào tự an ùi mình, trong mặt hiện lên vẻ khinh bỉ.
“Vân Đào? Anh họ Tất à?” Diệp Mặc nhìn Vân Đào với ánh mắt cổ quái.
“Họ của tôi không phải là Tất.” Vân Đào hơi buồn bực.
Tiếp đó, hắn mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Nếu như mình họ Tất, vậy thì chẳng phải mình là Tất Vân Đào sao????
Tên này đang nhục nhà mình sao?
Vân Đào siết chặt nắm đấm, cố nén giận mới không phát tác tại chỗ.
So đo với loại người này, sẽ làm mất thân phận của mình, không cần thiết.
“Thật đáng tiếc!” Diệp Mặc lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “À đúng rồi, tiền của tôi đâu?”
“Vội cái gì? Cậu không thấy đang có nhiều người như vậy à?”
Vương Diễm lại liếc mắt: “Bọn tôi vừa đến, mặc dù là lối đi dành cho VIP nhưng vẫn phải chờ một chút mới đến lượt.”
Nàng cố ý đem chữ VIP này nói rất to.
Diệp Mặc gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Hắn đi qua lấy số xếp hàng.
“Cậu lấy số làm gì?” Vương Diễm nhìn thấy thế, lại nói với giọng the thé.
“Gửi tiền.” Diệp Mặc tìm một chỗ rồi ngồi xuống chờ.
Vương Diễm bũi môi, không nói gì nữa.
Tên này có tiền để gửi sao, khẳng định là gửi 30 vạn này.
Sau khi đợi một lúc lâu mà vẫn chưa đến lượt, Diệp Mặc hơi không kiên nhẫn.
Vốn ngân hàng có rất nhiều cửa thanh toán, nhưng hiện giờ chỉ mở có hai cái, tốc độ chậm giống như rùa đen vậy.
Ngược lại bên lối VIP thì đã sắp đến lượt mấy người Vương Diễm.
“Có thể mở một cái cửa thanh toán nữa không, nếu không thì còn phải chờ đến bao giờ?”
Diệp Mặc đứng dậy, đi đến phía một nhân viên ngân hàng, nhìn bảng trước ngực thì thấy đây là quản lý đại sảnh.
“Xin chào ngài tiên sinh, xin hỏi ngài muốn làm nghiệp vụ gì, nếu như là nghiệp vụ đơn giản bình thường thì có thể sử dụng máy ATM ở bên này, không cần phải xếp hàng.” Quản lý đại sảnh mỉm cười nói.
“Chỉ gửi tiền mà thôi, nhưng khoản tiền hơi lớn.” Diệp Mặc nói.
“Tiên sinh, ngài có Online Banking không? Trong đó cũng có thể thực hiện.”
“Tôi đã xem qua rồi, khoản tiền tôi muốn chuyển hơi lớn, Online Banking không làm được, cần phải chuyển danh ngạch lớn có biên lai, cho nên mới đến đây để hỏi một chút.” Diệp Mặc nói.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chuyển bao nhiêu?” quản lý đại sảnh hơi giật mình.
Không đến mức thế chứ.
Online Banking cũng không chuyển nổi sao?
“Mấy trăm triệu thôi.” Diệp Mặc hơi do dự rồi nói.
“Cái…cái gì?”
Quản lý đại sảnh hơi sửng sốt, tiếp đó thì kêu lên sợ hãi, vẻ mặt khó có thể tin.
Suýt nữa thì tưởng rằng mình nghe nhầm.
Người thanh niên trước mặt này lại muốn chuyển khoản tiền mấy trăm triệu sao?
Nếu như có nhiều tiền như vậy, thì còn cần chuyển danh ngạch lớn có biên lai làm gì? Nếu như thực sự là người có nhiều tiền như vậy thì đã đến phòng làm việc của chủ tịch từ lâu rồi, để chủ tịch đích thân tiếp đãi, còn cần phải xếp hàng ở đại sảnh à?
Mà Vương Diễm ở bên cạnh nghe thấy thế thì cũng giật mình.
Vương Diễm bỗng nhiên cười to.
“Đừng nghe cậu ta nói nhảm, cậu ta chỉ là một tên nghèo hèn, có lẽ vài chục vạn còn chả có nữa là vài trăm triệu.”
Vân Đào cùng cười giễu cợt.
Mấy trăm triệu?
Không chém gió thì sẽ chết à?
Ai có mấy trăm triệu thì còn cần gửi tiền tiết kiệm làm gì, tùy tiện tìm một quỹ ngân sách là có thể kiếm lời rất nhiều rồi.
Quản lý đại sảnh nghe thấy thế thì cau mày, quan sát tỉ mỉ Diệp Mặc lại một lần.
“Tiên sinh, ngài không đùa chứ?”
“Tôi giống như đang đùa sao?” Diệp Mặc thản nhiên nói.
Diệp Mặc mở điện thoại di động ra, lấy ra tin nhắn chuyển khoản cho người này xem.
“Đây….”
Quản lý đại sảnh nhìn vào thì lập tức trợn tròn mắt, vô cùng chấn động.
Đây là một cái tin nhắn chuyển khoản, biểu hiện ra hai giao dịch chuyển khoản chuyển đến ngân hàng bọn họ, giao dịch thứ nhất là 100 triệu, giao dịch thứ hai thì là hơn 1,2 tỷ NDT.