Tần Nhã càng nghĩ thì càng không thấy thẹn thùng, trái lại còn cảm thấy thú vị. Một người, thì nàng sẽ xấu hổ, thẹn thùng, nhưng hai người, thì đến lượt Diệp tiên sinh phải xấu hổ, thẹn thùng rồi, nàng thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng và quẫn bách của Diệp tiên sinh, dù sao thì bình thường anh ấy đều biểu hiện rất nghiêm túc và chuyên nghiệp! “Đến rồi!” Thang máy lên đến tầng cao nhất, Diệp Mặc đi theo hai người ra ngoài. Trong tay hắn còn có mấy cái túi, đều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.