Thật ra thì đáy lòng Tống Văn Kiệt cũng hơi hối hận, vì dù sao cũng đã bỏ lỡ vài trăm triệu, thậm chí vài tỷ thì sao có thể không hối hận được, mãi cho đến khi anh rể giúp anh ta mở nhà máy, làm ông chủ thì anh ta mới nhìn thoáng hơn một chút. “Văn Kiệt, sao thế?” Chu Vĩnh Cường phát hiện thần sắc của Tống Văn Kiệt không đúng lắm, liền nheo mắt nhìn theo thì sắc mặt cũng hơi thay đổi. “Là người kia!” Trong mắt Chu Vĩnh Cường đã có chút phức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.