“Sao thế?” Diệp Mặc giật mình ngồi dậy, rồi ngây người nhìn Tô Ngọc Tình. Giờ phút này, Tô Ngọc Tình không giống với ngày thường, Diệp Mặc chưa bao giờ nhìn thấy loại phong tình mê người này của nàng. “Tối nay, anh đừng ngủ ở phòng khách nữa.” Nàng mở đôi môi mọng đỏ, nói với giọng ôn nhu. Khi nói chuyện, có vẻ như nàng rất khẩn trương, hai cánh tay ngọc nhẹ nhàng xoắn vào nhau ở sau lưng. “Vậy thì ngủ ở đâu?” Diệp Mặc hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng. “Anh nói xem.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.