“Mệt gì chứ!” Diệp Mặc bật cười: “Em đói à, ăn trước một ít thôi nhé, nếu em ăn nhiều thì trưa này sẽ không ăn được nữa đâu.” “Được rồi!” Nàng cười duyên một cái, rồi buông tay ra, lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Diệp Mặc một cái, lúc này mới đi qua một bên cầm bát đũa, bắt đầu ăn sáng. “Cuối cùng em cũng dậy rồi!” Dương Mạn Ny ôm hai đứa bé đi vào, trên mặt xuất hiện nụ cười ranh mãnh. “Tối hôm qua em ngủ hơi muộn!” Tô Ngọc Tình hơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.