“Bại hoại, anh muốn ngủ rồi sao?” Người ngọc trong ngực bỗng nhiên dí mặt lại gần, rồi cọ cọ vài cái lên mặt hắn. Khuôn mặt của nàng trơn bóng, lại hơi lành lạnh, cảm giác rất dễ chịu. Giọng nói mềm mại còn mang theo một tia lười biếng. “Tôi buồn ngủ quá . . .” Nàng ôm cổ Diệp Mặc, đem gương mặt tựa vào bả vai của hắn, thoải mái mà híp mắt. Diệp Mặc không lên tiếng, chỉ yên lặng bế nàng về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lại định rút tay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.