Sau khi cúp điện thoại, Vu Lỵ Lỵ liền quay người nhìn về phía người ngọc nằm ở trên giường. “Khụ khụ!” Sắc mặt của người ngọc tái nhợt, đầu tóc rồi bời, dáng vẻ thì khá suy yếu, trên người thì đắp hai chiếc chăn rất dầy. Ninh Vũ Đình thỉnh thoảng lại ho khan một trận, mà còn ho rất kịch liệt. “Tổng giám đốc Ninh, ông chủ nói tôi mang ngài đến bệnh viện khám bệnh.” Vu Lỵ Lỵ đi qua ngồi xuống cạnh giường, rồi cầm một cái khăn lau mồ hôi trên trán của Ninh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.