“Hơn bốn giờ rồi!” Tô Ngọc Tình đưa tay ôm lấy cổ Diệp Mặc, nói với vẻ nũng nịu: “Em biết anh không mệt, những cũng phải ngủ chứ! Ban nãy em và chị Mạn Ny hơi buồn ngủ, không biết vì sao lại ngủ thiếp đi, đến giờ mới dậy. . .” Diệp Mặc vỗ nhẹ lưng của nàng, dịu dàng nói: “Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ đi ngủ!” “Ừm! Được rồi! Chỉ là, anh phải ôm em về phòng!” Nàng hé miệng cười, dịu dàng nói. “Tuân lệnh phu nhân!” Diệp Mặc bật cười,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.