Lưu Dương nhìn chằm chằm vào đôi chân dài được bao bọc bởi đôi tất chân màu đen kia một lúc lâu, sau đó nuốt một ngụm nước bọt rồi mới nói: “Đường Bảo Nhi, cô quen biết ông chủ đó à?” “Quen biết thì không đến mức, tôi nào có tư cách này.” Đường Bảo Nhi lắc đầu tự giễu nói. Vị Diệp tiên sinh kia quá giàu có! Hơn nữa, anh ta còn rất trẻ tuổi mà đẹp trai, mình làm gì có tư cách quen biết với một nhân vật hoàn mỹ như vậy chứ. Đường Bảo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.