Cộc cộc cộc! Ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, Toyota Sakeko cầm một hộp đựng đồ ăn đi vào, đảo mắt quét qua thì hơi chau mày lại. “Cha!” Nàng hơi nghi ngờ: “Mọi người. . . sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?” “Cái gì? Diệp thần y nói, bệnh của tôi rất đơn giản, chữa trị rất dễ dàng á?” Sau khi nghe được nguyên do, nàng há hốc môi đỏ, hoàn toàn không thể tin nổi. Tiếp đó, nàng nói khẽ: “Diệp thần y, anh đùa à! Bệnh của tôi, tôi cũng rõ ràng.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.