“Chủ tịch Diệp!” Trần Hữu Phúc mang một đám quản lý cao tầng ra nghênh đón, tuy mặt mũi tươi cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trên hai đầu lông mày. Đông Đằng trải càng ngày càng rộng, việc của Trần Hữu Phúc càng ngày càng nhiều, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, ngày nào cũng xoay như con quay. Diệp Mặc đánh giá Trần Hữu Phúc một phen, cau mày nói: “Thân thể của ông không tốt lắm!” “A! Không có gì!” Trần Hữu Phúc lắc đầu, cười nói: “Vẫn chịu được!”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.