Phương Trạch Vũ quan sát một phen thì khóe mắt lại giật giật vài cái. Tên nhãi này, tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, hiển nhiên là sống rất tốt, mà bản thân mình thì sao, đoạn thời gian này vẫn luôn âu sầu thất bại, cuộc sống cực kỳ khốn khổ. Anh ta lại liếc qua bên cạnh, mở miệng châm chọc: “Cô Trần, xem ra cô rất ân cần với người học sinh này nhỉ! Người này vừa đến cô liền chạy đến tiếp đón ngay! Mà cũng đúng, người ta có tiền, lại đóng góp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.