Diệp Mặc trầm ngâm một lúc, rồi kiếm một chỗ bên đường, dừng xe.
Bên đường có một quán trà sữa, Diệp Mặc đi vào mua một cốc, khi chờ đợi, hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy chiếc xe đỏ đó cũng ngừng lại cách đây không xa, trong xe có một cô gái đang nhìn về phía bên này.
“Thêm một cốc nữa, vị kem phô mai nho đi.” Diệp Mặc lại gọi thêm một cốc trà sữa.
Diệp Mặc cầm hai cốc trà sữa, đi ra khỏi cửa hàng, trực tiếp đi về phía chiếc xe con màu đỏ.
Người ở trong xe thấy hắn đi đến thì cuống quít cúi đầu xuống.
Diệp Mặc đi đến cạnh xe, gõ gõ cửa sổ xe.
“Xin chào, có chuyện gì sao?”
Một lát sau, cửa sổ xe hạ xuống, cô gái trong xe ngẩng đầu lên hỏi.
Diệp Mặc nhìn thấy cô gái này thì không khỏi ngơ ngác một chút.
Xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, là một dung nhan xinh đẹp vũ mị, mặt trái xoan, mắt phượng trong suốt sáng ngời, đôi môi đỏ đẫy đà lóe lên ánh nước lộng lẫy, nhìn hết sức mê người.
Ánh mắt đi xuống một chút, là một mảng mềm mại trắng lóa như tuyết, hơn nữa còn to đến mức khác thường, khiến cho áo của nàng như bị biến dạng, có một loại cảm giác sắp sửa nổ tung.
Cái khe rãnh đó thì sâu hun hút không thấy đáy.
Đây chính là hung khí ở nhân gian rồi!
Diệp Mặc thầm than.
Hắn chưa từng nhìn thấy loại quy mô này, ít nhất cũng phải cỡ E, loại đánh thẳng vào thị giác này quá kinh người.
Cô gái thấy dáng vẻ ngây người của Diệp Mặc thì khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Người đàn ông của Thiên Hậu, cũng quỳ dưới vẻ đẹp của nàng mà thôi.
Tiếp đó, nàng nhếch miệng cười, dịu dàng nói: “Anh đẹp trai, có chuyện à?”
Khóe miệng Diệp Mặc hơi giật giật.
Cô gái này, đúng là biết diễn.
“Cô chụp được bao nhiêu rồi, giao ra hết đi!” Diệp Mặc chìa tay ra, quát lên.
“Chụp cái gì nha? Tôi không chụp gì cả?” cô gái lộ ra vẻ mặt vô tội nói ra.
“Máy chụp ảnh kia kìa…”
Diệp Mặc liếc mắt, chỉ vào cái máy ảnh bên cạnh nàng: “Cô cho rằng tôi không phát hiện ra sao, cô đã đi theo tôi mấy con phố rồi, cô đừng nghĩ rằng ai cũng ngu ngốc, mau đưa đồ ra đây.”
Sắc mặt cô gái liền thay đổi.
“Được rồi, tôi đưa.”
Nàng làm bộ với lấy cái máy ảnh, lấy ra chiếc thẻ nhớ.
Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên nhét chiếc thẻ vào khe ngực của mình, rồi ngẩng đầu lên đắc ý nói: “Anh có bản lĩnh thì tự lấy đi.” Nàng nói xong còn ưỡn bộ ngực của mình lên.
Diệp Mặc hơi sững sốt một chút, khóe miệng hơi giật giật.
“Cô thật sự cho rằng tôi không dám sao?” Diệp Mặc cười nhạo nói.
“Lấy đi!” vẻ mặt cô gái chẳng hề sợ hãi.
Diệp Mặc nheo mắt lại, nhìn chăm chú rất lâu, bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra: “Số tài khoản của cô là bao nhiêu?”
“Anh còn muốn mua chuộc tôi à? Tôi nói cho anh biết, mấy đồng tiền không đuổi được tôi đâu, những tài liệu này tôi có thể bán được vài chục nghìn NDT đó.” Cô gái này lầm bầm, rồi vẫn báo ra số thẻ của mình.
“Xong rồi, tôi đã chuyển cho cô 1 triệu.”
Lát sau, Diệp Mặc để điện thoại di động xuống.
“Bao…bao nhiêu?” cô gái còn tưởng mình nghe nhầm.
“1 triệu NDT, mua tất cả ảnh của cô.” Diệp Mặc nói.
“1 triệu NDT?”
Đôi mắt đẹp của cô gái trợn trừng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ ngây ngốc.
“Tinh tinh!”
Ngay sau đó, điện thoại di động của nàng vang lên, nàng cầm lên xem, đôi mắt đẹp của nàng còn trợn to hơn trước, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình, đầu óc thì trở nên trống rỗng.
Đúng là 1 triệu.
Người này quá giàu rồi, cũng quá sảng khoái rồi!
Nàng ngồi ngây ra, có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
“Lấy đồ cho tôi đi! Còn nữa, sau này cô đừng xuất hiện nữa, cô cũng quên hết tất cả những gì mà mình biết đi.” Diệp Mặc lại nói.
Cô gái này nhất định theo dõi bọn họ từ tối hôm quá, cho nên hôm nay mới có thể đi theo hắn.
“Được, nhất định nhất định.” Cô gái lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu nói.
Tiếp đó, nàng ngượng ngùng cười cười: “Thật ra, tôi cũng chưa chụp được cái gì, chỉ có bóng lưng mà thôi, một triệu này của anh, tôi cầm cũng hơi ngại.”
“Nhưng mà, tiền thì tôi sẽ không trả lại, cho nên……hay là tôi cho anh chút lợi lộc nhé, anh tự lấy đi.”
Nàng nói xong thì nhắm mắt lại, ưỡn bộ ngực vĩ đại lên.
Ninh Vũ Đình dựa vào trên ghế, thân thể mềm mại uyên chuyển hơi căng thẳng.
Hai hàng lông mi rất dài của nàng đang run rẩy bởi vì quá khẩn trương.
Mảnh trắng nõn trước ngực cũng bởi vì run run mà sinh ra những gợn sóng nhỏ.
Trên gương mặt xinh đẹp vũ mị thì nổi lên hai áng mây đỏ.
Nàng cũng không phải là người tùy tiện, nhưng mà, đối phương đưa quá nhiều tiền, nàng không thể che giấu lương tâm của mình mà nhận lấy.
Cho nên đưa cho đối phương ít phúc lợi, đổi lại nàng có 1 triệu, không lỗ!
“Người này, bị thần kinh à?”
Diệp Mặc nhìn Ninh Vũ Đình, khóe miệng nhếch lên một cái.
“Vì sao anh không lấy? Ngượng ngùng sao?”
Ninh Vũ Đình đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, nàng mở mắt ra buồn bực nói.
“Cô cũng biết ngượng ngùng sao?” Diệp Mặc tức giận nói.
Đang ở giữa đường lại ra ban ngày ban mặt, hắn dám thò tay sao?
“Tôi cho anh biết, tôi không phải loại người như vậy! Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi thấy cầm 1 triệu thì không tốt lắm, lương tâm tôi sẽ bất an….” Ninh Vũ Đình đỏ mặt, yếu ớt nói.
“Vậy cô trả lại đi.”
“Không được! tuyệt đối không được, 1 triệu này tôi có việc gấp phải dùng đến.” Ninh Vũ Đình vội vàng nói.
“Hay là thế này đi, lát nữa, tôi sẽ gửi cho anh một ít phúc lợi nhé.” Nàng nói xong thì thò tay vào móc chiếc thẻ nhớ ra.
Diệp Mặc nhìn thấy động tác này thì giật mình, vội vàng chuyển ánh mắt đi.
“Anh cầm đi.”
Diệp Mặc cầm lấy chiếc thẻ nhớ, trên đó vẫn hơi ấm ấm, lại có một cỗ mùi thơm cơ thể nhàn nhạt.
“Tôi đi đây, à đúng rồi, cái này mua cho cô.”
Diệp Mặc đưa cho Ninh Vũ Đình cốc trà sữa rồi quay người bước đi.
“Kem phô mai nho…..ừm! ngon quá!”