Quan Tuyết hơi giật mình, vội vàng tỉnh táo lại. Gương mặt trắng nõn của nàng đã hơi đỏ lên, mình chỉ biết tự luyến mà lại quên thay quần áo rồi. “Sắp xong rồi!” Quan Tuyết vội vàng lên tiếng, sau đó trút bỏ quần áo trên người xuống. Sau đó, nàng lại mặc bộ lễ phục kia vào. “Ai nha!” Khi tay ngọc của nàng vươn ra sau để kéo khóa lên, thì nàng lại hơi giật mình. Dường như bị kẹt rồi, cho nên không kéo được. “Tiểu Hồng, vào giúp chị một chút!” Quan Tuyết đành...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.