Sáng hôm sau, mười giờ Tô Ngọc Tình mới dậy, ăn sáng xong thì nàng đi trang điểm và thay quần áo. Nàng mặc một chiếc áo lông nhìn trông cực kỳ ấm áp. “Em sẽ nhớ anh và các con!” Tô Ngọc Tình đi qua ôm Diệp Mặc rất lâu. Khi buông tay ra, nàng lùi lại một bước, rồi dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Mặc không chớp mắt. Bỗng nhiên, nàng cười rực rỡ, rồi nghiêng người, kiễng chân, rồi dùng đôi môi đỏ mọng trơn mềm đóng dấu một cái. Nhẹ nhàng hôn một cái,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.