“Xúi quẩy!” Vương Diễm bĩu môi, rồi nhỏ giọng mắng một câu. Sau đó, bà ta bước lên mấy bước, đứng cạnh con trai của mình, vênh mặt lên, nói với giọng the thé: “Thì ra là cậu à! Tôi còn tưởng là ai nữa chứ! Sao thế, kẻ có tiền như cậu mà phải ăn cơm ngoài đại sảnh sao? Không cảm thấy mất giá à?” Hai người bếp trưởng Hoàng và Lý Lệ Quyên đều thay đổi sắc mặt. Diệp Mặc vẫn mỉm cười bình thản như cũ. “Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, còn cảm thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.