Diệp Mặc đánh giá Tạ Diệu Quang một phen, cười nói: “Tạ thiếu, sao anh khẩn trương thế? Sắc mặt anh cũng không tốt lắm đâu! Có phải bị bệnh rồi không? Hay là không thoải mái ở chỗ nào?” “Không. . . không có! Tôi. . . tôi rất tốt.” Tạ Diệu Quang giật mình một cái, rồi lại lắc đầu như trống lúc lắc. Anh ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia đã hơi tái nhợt, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi, chỉ là có chút cứng ngắc và khó coi. “Vậy là tốt rồi!” Diệp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.